Du và Đại vì chuyện phá đám của Năm Cụt mà quên đi luôn chuyện mà hôm trước hai thằng đã thấy những biểu hiên lạ lùng của lão già điên. Đến trưa ăn cơm xong với nhau thì mới chực nhớ ra thì đã không còn cơ hội, bác Lâm đã lên bệnh viện đi băng bó lại vết thương. Đến khi về thế nào cũng mua rượu và mồi nhậu và lại ngồi vào bàn rồi lè nhè. Đúng là người say thì dễ khai thác thật nhưng ít ai lại đi tin hoàn toàn vào một người say cả, ngay cả khi người đó là người thân của mình.
Nên hai thằng cũng không thèm nói gì thêm nhưng quyết tâm qua hôm sau thì sẽ hỏi được chú Lâm vào buổi sáng khi ông ta tỉnh táo đã. Chiều hôm ấy thì cũng không có gì làm, trong lòng thì cũng muốn về rồi nhưng cứ có điều gì níu chân hai đứa Du và Đại ở lại. Trân, Linh và Triết thì không biết đang làm gì với thầy nên cũng không để tâm mấy. Thế thì hai thằng đành tách lẻ để tìm cái gì đó vui vui chứ không thì sẽ nhão người vì buồn chán.
Hai thằng ra quán cà phê ngồi tán gẫu đôi chút, sẵn xem có kết giao với ai làm bằng hữu nữa không. Dù gì cũng phải tập cho giống thầy Hương, quan hệ rộng nên đi đến đâu cũng có người quen và dù cho có nương nhờ cũng không cảm thấy buồn phiền. Đúng là người sống vì nghĩa cũng sẽ hay chịu thiệt thòi nhưng ngược lại nếu đã thật lòng thì đối phương cũng đáp lại mình không hề gian dối. Mà người hồi xưa sao hay quá, trọng nghĩa đến độ không màng đến lợi ích riêng của mình. Sự hào sản quen thuộc đó không biết còn giữ được đến khi nào, chứ lòng người thì lại ích kỉ dần khi thời giá của vật chất bắt đầu tăng cao. Áp lực chi tiêu chẳng lẽ làm con người ta bớt nghĩa khí đi phần nào. Du và Đại gặp không ít những người như thế rồi, thậm chí bất chấp thủ đoạn để trục lợi. Đúng là đáng để suy nghĩ mà.
Ở quán cà phê mở buổi chiều thường ít người già, toàn trai gái trẻ trung tụ tập, tán gẫu hoặc chơi giỡn gì đó với nhau. Nếu để ý kĩ, người lớn tuổi độ trung niên trở lên toàn thích cà phê vào buổi sáng và cũng chính cái buổi ấy thì quán mới thực sự gọi là bán cà phê. Còn cứ chiều đến người trẻ biết uống cà phê thì cũng chả ra quán uống để làm gì, lạ ở chỗ nếu bạn muốn rơi vào không gian suy tư, hoài niệm để đàm đạo nói chuyện đời sống, chính trị thì nên gọi ly cà phê sáng, còn muốn ngồi tám chuyện, tụ họp bạn bè thì lại kêu một loại nước khác theo xu hướng hơn, nó có giúp người ta vui hơn thì phải.
Trong đám đó thì có người tri thức, người loi choi. Nhưng với bản tính của Du và Đại thì đương nhiên mắt nhìn người tri thức nhưng tai thì nghe chuyện bọn lóc chóc rồi. Nghe được trong đám bốn thằng thanh niên đang bàn với nhau rằng sắp thực hiện một cuộc đột nhập để lấy thứ gì quý giá lắm. Tụi nó đang bàn xem sẽ xử lý món đồ đó như thế nào dù chưa thực hiện việc lấy cắp. Còn nói về hai tên đồng phạm giấu tên làm nội ứng nữa mà không biết là ai. Nhưng vụ này thú vị nên Du và Đại cũng có sự quan tâm rất lớn.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.