Thủ Phụ Kiều Nương
CHƯƠNG 1: XUYÊN VIỆT
Editor: Luna Wong
Thanh Tuyền thôn sau cơn mưa, lộ ra một tia cảm giác mát cuối mùa thu.
Cố Kiều nương đầu đầy mồ hôi đuổi tới cửa thôn: “Tiểu Tần tướng công —— tiểu Tần tướng công —— ”
Bẹp!
Lòng bàn chân của nàng trợt một cái, ngã sấp xuống như chó ăn phân.
Xe ngựa trước mặt nàng tuyệt trần đi, mặt nàng bắn đầy bùn nhão!
“Ha ha ha ha ha!”
Người chung quanh ồn ào cười to!
Cố Kiều Nương là kẻ ngu si trong thôn, trong nhà có một tướng công là người què, nam nhân thành thật đặt ở nhà nàng không thèm, lại luôn đuổi theo tiểu Tần tướng công trên trấn.
Tiểu Tần tướng công là ai vậy? Thân cha là viên ngoại, bản thân lại là tú tài, dáng dấp còn tuấn như vậy, sẽ coi trọng một đôi hài rách sao?
“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Thì đó! Cũng không tạt nước tiểu soi thử, tiểu Tần tướng công sẽ coi trọng nàng!”
“Hài rách!”
“Sửu bát quái!”
“Kẻ ngu si!”
Cố Kiều Nương nổi giận, chống thắt lưng, hung hăng nói: “Các ngươi. . . Các ngươi không được mắng ta. . .”
Có hài tử nhảy ra ngoài: “Lêu lêu lêu! Liền mắng ngươi làm sao? Kẻ ngu si kẻ ngu si kẻ ngu si! Người Sửu bát quái sửu bát quái sửu bát quái!”
Cố Kiều Nương thẹn quá thành giận nhào qua chỗ hài tử kia, nhưng không ngờ lòng bàn chân mất tự do một cái chìm vào trong nước. . .
Đáy hồ lạnh như băng, nữ tử mất đi ý thức bỗng nhiên mở mắt.
Tình huống gì? Nàng không phải ở lúc thi hành nhiệm vụ máy bay đụng vào băng sơn, phi cơ hủy người vong sao? Làm sao sẽ rơi vào trong nước?
Cố Kiều ra sức bơi lên bờ.
Nhưng mà không biết có phải do ngã thảm hay không, nàng lại có chút không làm được gì.
Thật vất vả bơi lên bờ, nàng cảm giác mình sắp mệt lả.
Trên bờ thôn dân nguyên bản thấy Cố Kiều trầm xuống, đang định dùng gậy tre vớt nàng, kết quả bản thân nàng nổi lên. Mọi người hai mặt nhìn nhau, một chút liền tản!
Bookwaves.com
Cố Kiều không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một đám người quần áo cổ quái bá bá bá chạy.
Nàng ngã vào trên cỏ lạnh như băng, lau bọt nước trên mặt, sau đó, nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng kinh nghi nhìn hướng tay của mình.
Đây là một đôi tay nhỏ bé mười bốn mười lăm tuổi phải biết rằng nàng đã hai mươi tám, tại sao có thể có đôi tay nhỏ bé như vậy?
Huống hồ làm nữ vương tinh xảo của giới đặc công, nàng biết bảo dưỡng lắm, đôi tay này lại bong da tùm lum, có chỗ còn rạn nứt.
Rất nhanh, Cố Kiều phát hiện không chỉ có tay của mình thay đổi, ngay cả quần áo vóc người cũng không giống nhau.
Đáy lòng của Cố Kiều hiện lên một suy đoán to gan.
Nàng tiến đến mặt nước, muốn nhìn thử xem dáng dấp lúc này của bản thân, lại suýt nữa lộn đầu xuống dưới.
Hoa hoa cỏ cỏ này đều là chút gì?
Cố Kiều vẩy nước rửa yên chi thấp kém trên mặt, vậy mà vừa rửa, càng xấu, xanh xao vàng vọt không nói, trên má trái còn có một khối hồng ban to kéo dài tới đuôi mắt.
Kiếp trước Cố Kiều nổi một cái mụn trứng cá nhỏ thôi cũng phải muốn nó biến mất trong ba ngày, bỗng nhiên than có thịnh thế xấu nhan như thế, hận không thể tại chỗ chết lần nữa!
“Như đã nói qua, đây là nơi nào? Đây là triều đại gì?”
Tiếng nói vừa dứt, trong đầu nàng đau đớn một trận, một đoạn ký ức không thuộc về của nàng phiên giang đảo hải dâng lên.
Nguyên lai, nàng xuyên đến một triều đại không tồn tại trong lịch sử, thôn này tên là Thanh Tuyền thôn, tọa lạc ở dưới Thanh Tuyền sơn.
Nguyên chủ cũng tên là Cố Kiều, là độc đinh của Cố gia tam phòng.
Cố lão gia tử lúc còn trẻ là một người đọc sách, từng thi đậu đồng sinh, sau khi làm lý chính của Thanh Tuyền thôn, vừa làm đó là nhiều năm. Thanh Tuyền thôn nghèo, làm lý chính cũng không bao nhiêu nước luộc, bất quá chung quy không chết đói là được.
Dưới trướng của Cố lão gia tử có ba nhi tử cùng với một nữ nhi đã xuất các, đại nhi tử Cố Trường Hải, cùng Chu thị sinh một trai một gái; nhị nhi tử Cố Trường Lục, cùng Lưu thị sinh hai nhi tử.
Hai phòng phía trước đều tính là nhân đinh thịnh vượng, đến tam phòng, giống như là trúng nguyền rủa sống chết sinh không ra.
Thật vất vả có Cố Kiều, lại là một nữ oa, còn dung nhan xấu xí, trời sinh ngu dại.
Dùng lời trong thôn nói—— đây là một món hàng bồi thường, không đúng, khuyến mãi đều bán không được!
Từ lúc Cố Kiều sinh ra, tam phòng không còn con nối dòng nữa.
Trong thôn dần dần truyền ra nhàn thoại, nói Cố Kiều là điềm xấu, cho nên mới khắc hết nhi tử vận của tam phòng.
Khởi điểm Cố gia chỉ là nghe một chút không quá để bụng, thẳng đến cha nương của Cố Kiều trước sau qua đời, Cố gia mới hoàn toàn cảm thấy hài tử này quả thật là một người trong mệnh mang sát.
Cố gia chung quanh nhờ quan hệ, định gả Cố Kiều ra ngoài, vấn đề là ai dám thú nàng?
Cũng trùng hợp, một ngày Cố Kiều đi bộ ở cửa thôn, đụng phải một nam nhân đói tới hôn mê, nên nhặt hắn trở về.
Bookwaves.com
Cố Kiều vừa tiêu hóa ký ức trong đầu, vừa đi tới một nhà tranh nhỏ ở thôn tây.
Đó là nhà của nàng lúc này.
Vèo ——
Đi tới phân nửa, cái ót truyền đến một trận đau nhức, Cố Kiều giơ tay lên sờ sờ, đầy tay máu.
Nhất định là mới vừa rồi ở dưới nước dập đầu vào tảng đá, đập hỏng đầu rồi, lượng máu này còn không ít, phải mau chóng cầm máu mới phải.
Cố Kiều vừa nghĩ, vừa vào viện tử nhà mình.
Nói là viện tử, kỳ thực cũng bất quá là một mảnh đất trống nhỏ dùng hàng rào vây lại mà thôi. Nhà tranh bỏ nhà chính ra, tổng cộng có hai gian phòng, gian phía đông lớn một chút là phòng của Cố Kiều.
Mà đây, còn không lớn bằng phòng đựng quần áo của nàng ở kiếp trước nữa.
Xuyên việt thảm đạm a. . .
Cố Kiều vừa cảm khái, vừa giơ tay lên đẩy cửa phòng ra, ngay một chốc nàng vượt qua ngưỡng cửa, bén nhạy nhận thấy được trong phòng có người.
Từ hô hấp phán đoán, là nam nhân.
Nam nhân núp ở sau cửa, cố gắng ngừng thở.
Khóe môi của Cố Kiều câu dẫn ra một tia cười lạnh, giống như vô ý đi vào nhà, ầm một tiếng khép cửa lại, cơ hồ là cùng thời khắc đó, tay nàng làm trảo, hung hăng kéo nam nhân núp ở sau cửa trên mặt đất!
Vóc người của nam nhân cao to như trong tưởng tượng của nàng.
Nếu ở kiếp trước, cao to tới đâu Cố Kiều cũng không sợ, thế nhưng lúc này bày ra cái dáng vóc nhỏ này, nàng dùng lực tay, lại lực cả người đè lên, mới khó khăn lắm khóa lại đối phương.
Một tay nàng gạt dây cột tóc trói chặt cổ tay của đối phương, một tay kia bóp lại cổ của đối phương, thần sắc lạnh như băng nói: “Nói! Ngươi là ai? Ở ta trong phòng làm cái gì?”
Nam nhân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức một trận xấu hổ dâng lên đỉnh đầu: “Cố Kiều ngươi điên rồi! Là ta!”
Quen sao?
Người quen gây án?
Vậy thì càng ghê tởm.
Cố Kiều không chỉ có không buông hắn ra, trái lại lại ngồi xuống, ép thắt lưng bụng của nam nhân cứng ngắt.
“Ngươi. . . Ngươi xuống cho ta!” Nam nhân cắn răng, ngữ khí băng lãnh.
“Xuy ~” Cố Kiều cười nhạt.
Từ trước đến nay chỉ có phần nàng sai sử người khác, cũng không người khác hô tới quát lui với nàng. Huống hồ đây là gian nhà của nàng, nàng còn chưa chất vấn hắn ở đâu lén lút làm cái gì!
Cố Kiều luân nắm tay, định cho hắn một chút dạy dỗ, khuỷu tay lại không cẩn thận phá khai cửa sổ sau lưng.
Ánh sáng sáng ngời chiếu vào, rơi vào dung nhan thanh tuyển tuấn mỹ của nam tử, con ngươi của Cố Kiều thoáng cái trợn tròn.
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.