Thủ Phụ Kiều Nương

Lượt xem: 89
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 2: TƯỚNG CÔNG

Editor: Luna Wong

Làm một nhan khống, kiếp trước Cố Kiều thu thập không ít soái ca, nhưng chưa từng có người. . . Nói xác thực là tất cả mỹ nam cộng lại cũng không bằng một người trước mắt này.

Người này có một khuôn mặt thập phần sạch sẽ, mặt mày góc cạnh tinh xảo đến giống như chạm ngọc, một đôi mắt rất lạnh lùng, như hàn đàm vậy sâu không thấy đáy.

Nét mặt của hắn lộ ra bệnh trạng tái nhợt, lại vì xấu hổ mà hiện lên một tia đỏ bừng, ngược lại có vẻ có một tia mê người.

Còn tuổi của hắn nữa, cùng với nói là nam nhân, Cố Kiều cảm thấy thiếu niên lang thích hợp hơn.

“Nhìn đủ chưa?” Tiêu lục lang cắn răng hỏi.

“Chưa đủ, bất quá. . .” Cố Kiều quét thân thể của hắn một mắt, phượng mâu khẽ híp một cái, “Đè hỏng ngươi rồi.”

Nói xong, Cố Kiều làm bộ đứng lên.

Nhưng mà, người tuy là đứng lên, tròng mắt lại dính vào trên người hắn ý vị thâm trường đảo quanh.

“Cố Kiều ngươi. . .” Tiêu lục lang bị ánh mắt của nàng nhìn thẹn quá thành giận.

“Muốn đỡ ngươi?” Cố Kiều cười híp mắt lộ tay ra.

“Không cần!”

Thần sắc của Tiêu lục lang lạnh như băng nghiêng người sang, đỡ cái ghế một bên đứng lên.

Nhìn ra được hắn hành động bất tiện, lại vẫn như cũ cự tuyệt ý tốt của Cố Kiều.

Sau đó hắn không hề phản ứng Cố Kiều, khấp khễnh ra gian nhà.

Lúc này Cố Kiều nhớ lại hắn là ai, chính là tướng công của nguyên chủ Tiêu lục lang.

Tiêu lục lang được Cố Kiều nhặt về, sau khi hắn tỉnh dậy người Cố gia hỏi tình huống của hắn, phát hiện hắn là cô nhi, không chỗ để đi, quyết định thật nhanh, lấy nam nữ thụ thụ bất thân, khuê nữ nhà của chúng ta cứu ngươi một mạng, không bằng hai ngươi thành thân để bảo toàn danh tiết của nàng vân vân, bức bách Tiêu lục lang thú Cố Kiều.

Nói là thú, lại càng giống như là ở rể, nhà nát bọn họ ở hiện nay là Cố gia cho, đất trồng cũng là Cố gia phân, đều là cái loại kém nhất.

Thành thân Cố Kiều cũng không biết Tiêu lục lang là người què, sau khi biết liền dần dần bắt đầu ghét bỏ, quay đầu “Thông đồng” với tiểu Tần tướng công trên trấn.

Người trong thôn đều vì Tiêu lục lang tổn thương bởi bất công, nói là một đóa hoa tươi cắm vào trên bãi phân trâu, Tiêu lục lang là hoa, phân trâu là nàng.

Trong lòng Tiêu lục lang nghĩ như thế nào, Cố Kiều chẳng biết, nhưng có thể làm như không thấy dáng vẻ chật vật này của nàng, hắn chán ghét nguyên chủ có thể thấy được một đống.

Bookwaves.com
Cố Kiều kéo cửa tủ, định đổi y phục ướt nhẹp, lại phát hiện trong ngăn kéo một kiện xiêm y sạch sẽ cũng không có.

“Tiêu đại ca, ngươi ở đâu?”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm kiều tích tích.

Tới là một tiểu phụ nhân mặc áo đại hoa tử sắc, tiểu phụ nhân chải búi tóc bóng loáng, bôi son phấn, trong khuỷu tay khoác một rổ, trên rổ đắp vải bông, để người thấy không rõ chẳng biết bên trong đựng cái gì.

Cố Kiều rất nhanh liền từ trong trí của nguyên chủ nhớ nhảy ra nhân vật như thế —— tiểu quả phụ Thanh Tuyền thôn trong tay Tiết Ngưng Hương.

Tiết Ngưng Hương là hàng xóm của bọn hắn, trong ngày thường liền thích chạy tới nhà bọn họ, đại thể lựa lúc nguyên chủ không có ở đây, thỉnh thoảng cũng để cho nguyên chủ gặp được vài lần. Nguyên chủ sỏa hồ hồ, ở trong tay Tiết Ngưng Hương chịu không ít thiệt thòi.

Lúc này đây tin tức tiểu Tần tướng công đến thôn, cũng là Tiết Ngưng Hương tiết lộ cho nguyên chủ.

“Yêu, đây không phải là Ngưng Hương tẩu tử sao? Ban ngày, tới nhà của ta làm cái gì nha?”

Tiết Ngưng Hương bị Cố Kiều đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn, sau đó thất vọng nói rằng: “Tại sao là ngươi?”

Cố Kiều cười cười, khẽ gõ ván cửa nói: “Đây là nhà ta, thấy ta thật kỳ quái sao? Ngươi ở đây thất vọng cái gì?”

Tiết Ngưng Hương nghẹn lời, nàng đương nhiên thất vọng không thấy được Tiêu lục lang.

Tiết Ngưng Hương lại một lần nữa nhìn về phía Cố Kiều.

Người vẫn là người kia, lại trở nên có chút xa lạ. Không mộc mộc giống trước nữa, trong ánh mắt có linh khí. Dù cho cả người ướt nhẹp, nhưng cũng không để người cảm thấy nàng rất chật vật, trái lại vô hình trung tự có một cổ khí tràng khiếp người.

Nhất định là bản thân hoa mắt, kẻ ngu si làm sao có thể biến dạng được chứ?

Tiết Ngưng Hương hất cằm nói: “Ta là tới tìm Tiêu đại ca!”

Cố Kiều nhàn nhạt cười cười: “Tiêu đại ca gọi thật thân thiết, ngươi cùng tướng công ta rất quen sao?”

“Mau tránh ra!” Tiết Ngưng Hương mặc kệ nàng.

“Không tránh thì thế nào?” Cố Kiều chặn nàng.

Tiết Ngưng Hương không chút để Cố Kiều vào mắt, giơ tay lên liền đẩy Cố Kiều.

Cố Kiều nhẹ nhàng tráng, đầu ngón chân câu một cái.

“Ai nha —— ”

Tiết Ngưng Hương đến người lẫn rổ ngã xuống như chó ăn phân.

“Cố sỏa tử! Ngươi ngán chân ta!”

Loại tiết mục ngán chân này từ trước trình diễn qua không ít lần, chỉ bất quá đối tượng bị sẫy lần này đổi thành Tiết Ngưng Hương mà thôi.

Hai tay của Cố Kiều ôm ngực, nửa dựa ván cửa nhìn nàng, phảng phất đang nói, ngán chân ngươi thì sao? Có bản lĩnh ngươi ngán lại nha.

Tiết Ngưng Hương nghiêm trọng hoài nghi mình hoa mắt.

Kỳ thực, Tiết Ngưng Hương cùng nguyên chủ sớm liền không hợp nhau —— trong thôn hai nữ nhân nhận nhiều nhàn thoại nhất, một là kẻ ngu si Cố Kiều, một đó là quả phụ Tiết Ngưng Hương. Nhưng Tiết Ngưng Hương đẹp, người lại chịu khó, tự giác thể diện hơn Cố Kiều.

Bookwaves.com
Trước đây Tiêu lục lang té xỉu ở cửa thôn, là Tiết Ngưng Hương cùng nguyên chủ cùng phát hiện. Bất đồng là, Tiết Ngưng Hương sợ chọc phiền toái, vào trong thôn gọi người, nguyên chủ lại trực tiếp nhặt người trở về nhà.

Sau chứng thực Tiêu lục lang là một người đọc sách trong sạch, Tiết Ngưng Hương đã hối hận.

Tiết Ngưng Hương kéo cổ họng liền mắng lên, thần sắc của Tiêu lục lang lạnh như băng đi ra.

Tiết Ngưng Hương nhìn thấy hắn, nhất thời biến sắc mặt, nhu nhược khóc lên: “Tiêu đại ca, nàng khi dễ ta! Nàng lấy chân ngán ta!”

Cố Kiều nhìn về phía Tiêu lục lang, vô tội buông tay: “Nàng đẩy ta trước.”

Trong nháy mắt Tiết Ngưng Hương kích động nói: “Tiêu đại ca, ngươi nghe, nàng thừa nhận rồi —— ”

“Ngưng Hương tẩu tới cửa có chuyện gì không?” Tiêu lục lang cắt đứt lời của nàng.

Tiết Ngưng Hương sửng sốt một chút.

Nàng nhìn nhìn Tiêu lục lang, lại nhìn Cố Kiều, nhặt rổ trên đất lên nói: “Ta. . . Cái kia. . . lần trước ngươi giúp ta đọc thư, vẫn chưa đáp tạ ngươi, nhà ngươi không phải không có đồ ăn sao? Ta xuống ruộng đào mấy củ khoai lang đưa tới cho ngươi. . .”

Tiêu lục lang nói rằng: “Không cần, Ngưng Hương tẩu, trong nhà còn có bột ngô, những thứ này ngươi lấy về tự mình ăn đi.”

Tiết Ngưng Hương cắn cắn môi: “Nhưng là. . .”

Cố Kiều nhướng mi nói: “Đều nói bảo ngươi lấy về, không nghe thấy sao?”

Thanh âm của nàng không lớn, nhưng trong ánh mắt tự tiếu phi tiếu lại cất giấu một cổ hàn ý làm cho người kinh hãi.

Da đầu của Tiết Ngưng Hương tê rần, không dám ở tiếp nữa, khoác rổ hôi lưu lưu ly khai.

Cố Kiều hàm tiếu nhìn về phía tướng công tiện nghi nhà mình: “Không nhìn ra a, một mình người què như ngươi, còn cực chiêu nữ nhân thích.”

Tiêu lục lang nhàn nhạt liếc Cố Kiều một mắt, chống quải trượng trở về phòng.

“Tích —— ”

Vết thương lại đau.

Cố Kiều đỡ đầu cũng trở về phòng của bản thân.

Nàng ngồi ở trên cái băng, sờ sờ vết thương, một vết thương thật lớn a, mặc dù không tính là quá sâu, nhưng nếu tiêu độc trễ, tám chín phần mười sẽ bị nhiễm trùng, nhưng đây là cổ đại, nàng đi nơi nào tìm đồ tiêu độc đây?

“Nếu dược tương của ta còn ở thì tốt quá.”

Ý niệm trong đầu vừa lóe lên qua, Cố Kiều liền cảm giác đầu óc của mình lại hung hăng co rút đau đớn một chút, trực tiếp làm nàng đau đến hôn mê.

Mà chờ khi nàng tỉnh lại, thình lình phát hiện trên bàn trước mặt sinh ra một cái rương.

Văn mới khai hố, 《 Thần Y 》 sau khi kết thức mới lên chương mới cho nó, mọi người nhớ kỹ cất dấu nga ~

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.