Vợ Yêu Chỉ Muốn Báo Thù?
"Trịnh tổng lại lên hot search tuần này rồi!"
Tiếng hô hào từ nhóm người ở bàn làm việc bên cạnh vang lên đầy sự ngưỡng mộ. Nguyệt Nha nằm dài ra chiếc bàn làm việc nhỏ của mình thở dài, làm người giàu thật sung sướng.
Tiếng lộp cộp phát ra từ hành lang, cả phòng làm việc đều im lặng, mọi người trở về vị trí cũ. Người bên ngoài đứng một lúc mới mở cửa bước vào trong. Là một cô gái với mái tóc màu vàng, sơ mi trắng cộng chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể khiến vẻ quyến rũ càng tăng thêm. Mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc toát ra, thơm thì có thơm đấy nhưng hít nhiều ai nấy cũng đều phát ngán. Cô gái lúc này bước xuống nơi làm việc của Nguyệt Nha, ngón tay cô ta gõ nhẹ lên bàn.
"Em cảm thấy không khỏe à? Có cần sang phòng y tế không?"
Nguyệt Nha giật mình, vội ngước mắt lên nhìn, bảng tên đập vào mắt "Trần Ái My" ở dưới còn đính thêm bốn chữ nhỏ xíu "Thư Ký Giám Đốc." Cô gái ngủ gật bị bắt gặp tận nơi, cơ thể cứng đờ như pho tượng.
"Dạ, em không khỏe một chút...nhưng vẫn làm việc được ạ, phiền chị rồi!"
Ái My liếc cô một cái rồi mới quay đi, tuy không trách phạt gì nhưng thái độ này của cô ta khiến ai cũng thấy không vừa mắt. Bằng chứng là khi vừa rời khỏi, tiếng xì xào tiếp tục vang lên, nhưng nội dung đã thay đổi thành nói xấu thư ký khó ưa kia.
Tan làm, bóng dáng Nguyệt Nha bước đi trước cổng công ty trông mệt mỏi thấy rõ. Cô không có bạn cũng chẳng có nhiều tiền, vì thế ngày qua ngày chỉ cắm đầu vào làm việc. Tâm trạng Nguyệt Nha lúc nào cũng ủ rũ, nhìn người khác ở tuổi này có bạn bè, có tình yêu của riêng mình mà cảm thấy tuổi thân.
"Nguyệt Nha ngốc, mày lại nghĩ ngợi lung tung rồi!"
Cô vỗ nhẹ vào trán tự trách.
Mãi cúi mặt xuống đường suýt nữa thì đầu đã va vào cột đèn giao thông. Cũng may một cách tay cứng cáp đã kéo vai cô lại. Nguyệt Nha hoàn hồn quay lại, đôi mắt sắt lạnh của người đàn ông nhìn xoáy sâu vào gương mặt ngơ ngác của cô.
"Muốn chết hả?"
Nguyệt Nha vừa cảm kích lại vừa không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ. Làm ra hành động khó coi trước mặt một người đàn ông đẹp trai thế này...
"Cảm ơn lòng tốt của anh, sau này có duyên tôi sẽ báo đáp, tạm biệt!"
Ấp úng đôi ba lời rồi cô liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh như một cơn gió.
"Trong ba giây tôi muốn toàn bộ thông tin của cô gái này, cô gái này mang nét bí ẩn thật thú vị..."
"Im lặng đi!"
Nam thanh niên vừa rồi quát to, đứng bên cạnh anh ta lại có thêm một người khác, diện mạo này có lẽ là vệ sĩ hoặc tài xế riêng.
"Từ bao giờ mà cậu lại học mấy loại câu từ sến sẩm đó vậy Phương Tuấn?"
Người vệ sĩ vẫn một vẻ nghiêm túc, gương mặt lạnh tanh với chiếc kính râm ngầu lòi nhưng trán thì lấm tấm mồ hôi.
"Thưa cậu chủ, tôi tình cờ đọc được trong truyện tổng tài ạ!"
"Hả? Đường đường là vệ sĩ của Trịnh Tổng giàu có và oai phong số một Tây Thành mà lại đọc truyện tổng tài?"
"Cái này không có trong 999 điều cấm kỵ nhà họ Trịnh, thưa cậu chủ!"
Người tự xưng là Trịnh Tổng đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, tuyệt đối cạn ngôn với gã vệ sĩ riêng của mình.
...
Về đến căn chung cư nhỏ, Nguyệt Nha không vội thay quần áo văn phòng, cô vội lao đến chiếc giường quen thuộc nhanh chóng đặt lưng nằm xuống. Cảm giác êm ái dễ chịu từ chăn bông khiến mọi sự mệt mỏi trong cơ thể được xoa dịu đi, thư giãn đến mức cô ngủ thiếp đi đến tận khuya.
Nguyệt Nha từ nhỏ đã mồ côi cha, mẹ thì có gia đình mới, lúc ấy cô chỉ mới 5 tuổi. Vì không muốn cháu gái chịu cảnh chung đống với cha dượng nên bà nội đã giành quyền chăm sóc và nuôi dưỡng cô. Đến lúc bà mất vì tuổi cao sức yếu, Nguyệt Nha mới ra ngoài tự lập và thuê căn chung cư riêng bằng số tiền dành dụm bao năm qua.
Đánh thức Nguyệt Nha tỉnh dậy là cơn đói cồn cào đang dằn xéo bên trong bao tử. Cô ngồi dậy, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, vội lao vào bếp chế biến qua loa thứ gì đó để lấp đầy cái bụng trống rỗng. Mười phút sau, một bát mì trứng đơn giản đã được nấu xong, hương thơm khiến Nguyệt Nha không nhịn được mà vừa thổi vừa ăn ngấu nghiến. Bộ dạng của cô lúc này không khác con ma đói là mấy. Vừa ăn vừa lướt điện thoại, chợt có một dòng tin nhắn từ Kiều Anh, người bạn thân nhất của cô.
"Sáng mai không đi làm phải không? Đi cà phê với tớ được chứ?"
"Ok bạn yêu của tớ!"
"Có gì tôi đến đón cậu nhé?"
"Được thôi!"
Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.
Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.