Chỉ Diên Đoạn Thừng

Lượt xem: 8
6 ngày trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 3: NHÃN GIỚI MỚI

Cả Tiền Tuyệt Dư và Trịnh Thâm đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn người vừa phát ngôn. Trong hơn hai năm bị Bạch Tịnh Thuần theo đuôi, Tiền Tuyệt Dư rất tri kỷ sẽ không đưa tiểu cô nương người ta ra nơi tạp nham như bến tàu. Thế nên bình thường đều là Trịnh Thâm đi thay. Hôm nay hắn cũng dự định sẽ để Trịnh Thâm đi, còn mình mang theo tiểu nương tử tới các phân điếm, chính thức giới thiệu nàng với mọi người và kiểm tra sổ sách.

Thấy nét mặt của hai người đối diện, biểu tình hưng phấn trên mặt của Bạch Tịnh Thuần lập tức cứng lại rồi nhạt xuống. Nàng cười ngượng hai tiếng giải thích: “Lúc sáng bà bà có nói sau này ta cũng phải giúp tướng công chiếu cố cửa tiệm, còn không bằng nhân lúc này đi xem thử nhập hàng thế nào trước.”

Lời này không phải không có lý, nhỡ như sau này hắn xuất kinh đi tìm nguồn hàng, hàng về mà nương lại phải chạy hai đầu như trước rất thì cực nhọc. Lại nói lỡ như lúc đó nương có việc bận không rời được thân vậy không phải là chỉ có nàng mới có thể giúp hắn thôi sao? Tiền Tuyệt Dư nghĩ thế nên tạm thời giác lại chuyện đưa nàng đến các cửa hàng. Hắn quay qua phân phó Trịnh Thâm: “Đi, gọi xe.”

Trịnh Thâm gật đầu liền đứng lên đi. Rất nhanh hắn liền quay lại đón đôi phu thê nhỏ của Tiền gia ra bến tàu.

Vì là thương nhân nên xe ngựa không thể to được, Bạch Tịnh Thuần lần đầu tiên ở trong gian kín hẹp với nam tử, không thể tránh khỏi việc có chút ngượng ngùng. Đó còn chưa nói tới việc xe ngựa lắc lư, khiến nàng ngã tới ngã lui, có đôi khi còn suýt ngã vào lòng người ta. Tay nàng bám thật chặt, rất sợ sơ sót một cái thực sự sẽ xảy ra trạng huống khó xử.

Thế nhưng Tiền Tuyệt Dư lại tỏ ra rất bình thường, phong khinh vân đạm. Trên đường bọn họ ra bến tàu, hắn lại nói cho nàng nghe một chút về bến tàu. Nàng ép mình chuyên tâm, rất nhanh thì bị chủ đề mới lạ thu hút, cho nên nghe rất chăm chú, hăng hái càng ngày càng cao.

Bên kia, Cao Thiên Tứ trở về phòng làm việc lại vẫn như người mất hồn ngồi đờ ra một lúc. Sau đó lại từ trong một cái bình sứ cao to chừng nửa người sát bên bàn lấy ra một bức tranh cuộn tròn bắt mắt nhất trong số các bức tranh cuộn tròn cùng một màu vàng gạo còn lại. Cuộn tranh này làm bằng vải gấm lam thêu hoa văn chìm màu đen, vừa nhìn đã biết cực kỳ đắt tiền lại hiếm có.

Hắn dọn trống mặt bàn rồi động tác nhẹ nhàng trải bức tranh cuộn tròn ra như là đang chạm vào một vật quý. Tranh triển lộ, bên trên lớp vải gấm lam kia dán một tờ giấy Tuyên Thành, bên trên tờ giấy có không ít chữ cấu thành một bài thơ. Nét chữ không tính là đẹp nhưng từng nét một đều mang theo kiên quyết của chủ nhân.

Ngọc chỉ thon dài của hắn run run vuốt ve lên từng con chữ bên trên, đáy mắt rung động không ngừng...

Vô nhân dữ ngô lập hoàng hôn - 无人与吴立黄昏 – không người cùng ta đứng dưới hoàng hôn

Vô nhân vấn ngô dục khả ôn - 无人问吴粥可温 – không người hỏi ta cháo còn ấm không

Vô nhân dữ ngô niệp tức đăng - 无人与吴捻熄灯 – không người tắt đèn cùng ta

Vô nhân cộng ngô thư bán sinh - 无人共吴书半生 – không người cùng ta đọc sách nửa đời người

Vỗ nhân bồi ngô dạ dĩ thâm - 无人陪吴夜已深 – không người bồi ta khi đêm đã khuya

Vô nhân dữ ngô bả tửu phân - 无人与吴把酒分 – không ai chia rượu với ta

Vô nhân thức ngã tương tư lệ - 无人拭吴相思泪 – không ai lau giọt nước mắt tương tư của ta

Vô nhân mộng ngô dữ tiền trần - 无人梦吴与前尘 – không ai mơ thấy chuyện đã qua với ta

Vô nhân bồi ngô cố tinh thần - 无人陪吴顾星辰 – không ai cùng ta ngắm sao

Vô nhân tỉnh ngô trà dĩ lãnh - 无人醒吴茶已冷 – không ai nhắc ta trà đã nguội

Vô nhân thính ngô thuật ai trường - 无人听吴述衷肠 – không ai nghe ta kể chuyện bi ai

Vô nhân giải ngô tâm đầu mộng - 无人解吴心头梦 – không ai giải mộng trong lòng ta

Vô nhân câu ngô ngôn trung lệ - 无人拘吴言中泪 – không ai lấy đi giọt nước mắt trong lời của ta

Vô nhân sầu ngồ độc hành lộ - 无人愁吴独行路 - không ai buồn vì con đường một mình của ta

Hồi thủ hướng lai tiêu sắt xử -  回首向来萧瑟处 – quay đầu nhìn về nơi tiêu điều

Vô nhân đẳng tại đăng hỏa lan san xử - 无人等在灯火阑珊处 – không ai đứng chờ ở nơi ánh lửa đã sắp tắt.

Tờ giấy này là từ ngoài kinh trở về sau chuyến công tác xuất kinh đi làm quan chủ khảo thi phủ của năm nay vô tình gặp được. Lần này trở về, xe ngựa vừa lúc hỏng ở ngoài thành. Vì trong lòng đã xác định nên hắn muốn trở về xử lý ngay nên không nói hai lời tung người lên ngựa phóng về phủ. 

 

Đời trước hắn thú Bạch Tịnh Thuần rất dễ dàng, chỉ đơn giản chỉ một cái đã chọn trúng nàng。 Mà mẫu thân thấy hắn đáp ứng thú thê cũng không dám chê bai gì thân phận và dung mạo của nàng. Vì thế lúc này đột nhiên nói với mẫu thân muốn thành thân với nàng cũng sẽ rất đơn giản. Phụ thân hắn là Anh Dũng hầu, tổ phụ của Bạch Tịnh Thuần chỉ là quan lại thông thường thôi. Mà năm đó Cao gia mời bà mối đến cầu thú nàng, chức quan của hắn cũng đã bằng với đại bá phụ của nàng rồi, vì vậy Bạch gia vô cùng xem trọng hắn, hôn sự cũng rất nhanh được định xuống.

Ai biết một tờ giấy từ trên trà lâu một bên rơi xuống, trùng hợp bị gió thổi đập vào trên mặt của hắn. Mùi mực nồng đậm nhưng vết mực đã khô chứng tỏ vừa viết xong không bao lâu. Hắn cũng chẳng tức giận chỉ có cách nghĩ hẳn là của ai làm rơi nên quay đầu nhìn một phía.

Chỉ thấy có một nữ nhân đứng ở trên lan can lầu một của trà lâu cách đó không xa đang xoay người rời đi. Lúc này trời đã tối, dù có đăng lung tréo cao nhưng nàng sẽ không nhìn thấy hắn cũng không biết tờ giấy của nàng rơi trúng hắn, càng sẽ không nhận ra hắn là ai. Mà hắn lại rõ ràng biết nàng là ai.

Dáng người kia, dù là một cái bóng mờ hắn cũng sẽ nhận ra nàng. Dù sao cũng từng diễn một hồi quan hệ sáng phu thê chiều hàng xóm với nhau ba năm, hắn làm sao sẽ không nhận ra Bạch Tịnh Thuần được chứ. Hắn muốn mở miệng gọi nhưng người cũng đã đi mất rồi, ngẫm nghĩ dù sao thì cũng sắp thành thân lần nữa rồi, vậy cũng chẳng gấp gáp nhất thời.

Hắn cầm tờ giấy trong tay, cuộn lại như bảo vật nhanh chóng giục ngựa hồi phủ. Ai biết, vừa thỉnh an mẫu thân xong, hắn nói ra muốn cầu thú nàng thì mẫu thân lại nói cho hắn nghe một tin tức khiến hắn không thể không tuyệt vọng.

Chính là sáng sớm ngày đó, Tiền gia cùng bà mối đã đến Bạch gia cầu thân nàng, và Bạch gia cũng đã chấp nhận. Canh thiếp cũng trao, sính cũng đã hạ rồi hiện tại chỉ chờ mỗi việc nghênh thân thôi. Chuyện nghe sao mà chê cười, hắn chỉ là vì chưa dám đối mặt với nàng lại thành ra đến trễ một bước rồi sao?

Trở về hắn xem kỹ nội dung trên tờ giấy này viết. Làm phu thê ba năm, hắn cũng biết được tình cảnh của Bạch Tịnh Thuần nên không hề ngạc nhiên với những dòng tâm sự này của nàng. Nhưng nếu trước đó đọc được những dòng này, hắn sẽ cho rằng nàng muốn tìm một tri kỷ thấu hiểu mình, chia sẻ với mình, mà hắn sẽ làm được điều này. Nhưng lúc này đọc lại, cách nghĩ trong đầu hắn đã thay đổi.

Nàng viết ra những thứ này và ném đi, chứng tỏ nàng đã tìm được tri kỷ mà bản thân cần rồi, những thứ này là quá khứ thôi nên mới ném đi. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được thần sắc nhẹ nhõm cùng thoải mái thư thích của nàng khi ném tờ giấy kia nữa chứ.

Cũng phải, đời trước hôn sự của nàng với Tiền Tuyệt Dư cũng đã được định ra rồi bất quá vì chuyện của hắn mà gãy giữa chừng. Đời này có lẽ chính là nối tiếp tiền duyên mà dân gian thường nói đi. Cũng như hắn vậy, từ khi trọng sinh tới này đã làm rất nhiều loại cử động khác với đời trước nên có một số chuyện bị ảnh hưởng và thay đổi theo. Vì thế hai nhà Bạch, Tiền sẽ liên hôn sớm cũng có thể do mấy sự kiện khác ảnh hưởng đến.

Chỉ là nhớ lại bộ dạng vừa ăn vừa khóc lúc sáng của nàng, lòng không khỏi sinh nghi hoặc, nàng thực sự sống tốt chứ? Bất quá hắn biết một điều, Tiền Tuyệt Dư có thể bồi nàng ngồi cùng bàn ăn, tính toán có lẽ sống tốt hơn gả cho hắn đi. Đời trước, nếu không phải tình huống bắt buộc hắn sẽ không ngồi cùng bàn ăn chung với nàng.

Nghĩ đến đây lại có một suy nghĩ khác nổi lên trong đầu hắn. Cũng không đúng, đời trước gả cho hắn ba năm dù là lúc hắn muốn nạp thiếp cũng chưa từng thấy nàng khóc. Mà hôm nay bộ dạng nàng khóc kia đúng là cực hung. Nhưng mà cũng không đúng, năm đó trên hình trường có lẽ nàng cũng có khóc đi???

Hắn cũng không biết nữa, hắn quá mờ mịt rồi.

Lúc này Tam Tòng bưng một đống tin tức mới vào vì thế hắn không thể không thu liễm thần sắc, một lần nữa lên tinh thần làm việc. Trước khi Tam Tòng kịp đọc hết bài thơ bên trên hắn đã vội cuốn lại cho vào trong lọ bên bàn.

Lần đầu Bạch Tịnh Thuần đến bến tàu đã hắt xì trên dưới hai mươi lần rồi. Nàng xoa xoa mũi lại hít hít vài cái, thầm nghĩ, không lẽ bản thân bệnh rồi sao?

Tuy Tiền Tuyệt Dư ở bên cạnh, lúc này cũng chưa vào trong bến tàu nhưng nơi này đã người ra kẻ vào hò hét rất ồn rất loạn vì thế tiếng hát xì nhỏ kia của Bạch Tịnh Thuần hắn cũng nghe không được. Chân hắn bước thật nhanh đi tới đội thuyền của mình, mặt kéo ra một nụ cười thật hào sảng, cất giọng chào hỏi đám thuyền phu.

Bạch Tịnh Thuần cũng lên tinh thần nhìn cảnh tấp nập nhộn nhịp ở bến tàu trước mắt. Phải nói, nơi này so với chờ hoặc lúc tổ chức lễ hội còn náo nhiệt hơn nữa. Nơi này đại đa số đều là nam nhân, lại còn trần nửa người trên, nàng lại không chút đỏ mặt, cũng chẳng có chút né tránh hay ngượng ngùng nào cả.

Vì sao? Bởi vì nàng từng gả người rồi, cũng từng giúp Cao Thiên Tứ thay y phục khi hắn bị bệnh. Đương nhiên sau khi khỏi bệnh hắn không cho nàng sắc mặt tốt thì thôi, còn nhắc nhở nàng không nên đụng vào người hắn nữa. Đúng là không biết lòng người nóng lạnh mà. Nàng chỉ làm tròn trách nhiệm của thê tử ở trước mặt công bà và hạ nhân thôi, đâu phải thèm muốn gì hắn đâu chứ.

Nhưng mà phải công nhận, thân hình của đám tráng Hán ở đây người nào người nấy đều chắc nịch, Cao Thiên Tứ thực sự không so được. Nghĩ tới đây nàng đột nhiên cảm thấy cách nghĩ này có chút xuất cách, nhịn không được liếc nhìn trượng phu đang bước nhanh ở phía trước không xa. Nàng đã gả người rồi, không thể suy nghĩ lung tung về những nam nhân khác nữa.

Nghĩ thế, nàng hít một hơi thật sâu lên tinh thần bước nhanh theo sau lưng Tiền Tuyệt Dư.

Tiền gia buôn lương mễ, lần này Tiền Tuyệt Dư nhập hai thuyền to, chủ yếu là gạo, còn lại chính là các loạt bột và đậu. Bạch Tịnh Thuần đứng bên cạnh nghe Tiền Tuyệt Dư phân phó Trịnh Thâm đi gọi xe vận chuyển, bản thân lại khách sáo với trưởng đoàn tàu xong thì bắt đầu để các thuyền viên vận chuyển hàng hóa xuống.

Tới khúc này Bạch Tịnh Thuần biết mình phải làm gì. Trong hơn hai năm qua, nàng từng thấy hàng hóa được vận về cửa hàng. Mỗi lần Tiền Tuyệt Dư đều cầm mấy tờ khế ước, một cuốn sổ nhỏ và cây bút, mắt nhìn người vác hàng hóa vào, miệng lại điếm rồi ghi lại trên sổ. Sau cùng, so sánh lại số lượng và chủng loại trên khế ước nhập hàng và kế ước vận chuyển, nếu đúng số thì bắt đầu kiểm tra lại chất lượng hàng hóa. Chất lượng cũng đúng với trong thỏa thuận thì bắt đầu trả tiền cho trưởng đoàn tàu theo giá đã ghi trên hai tờ khế ước.

Bởi thế lúc này nàng nghiêm túc đếm thầm trong lòng.

Bến tàu rất nóng, huống hồ lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh thì hàng hóa mới xem như đã được chất đầy lên một đội xe mà Trịnh Thâm vừa thuê. Sau đó mọi người xuất phát, theo đội xe tới từng phân điếm. Vẫn trình tự như cũ, chạy hết bảy phân điếm cuối cùng trở về lại bến tàu kết toán sổ sách cho bên thuê đội xe.

Trong suốt quá trình chủ tớ Tiền Tuyệt Dư chia nhau ra làm việc rất ăn ý. Bọn họ không cần trao đổi gì thêm với nhau, cũng không chỉ dạy Bạch Tịnh Thuần cái gì. Nàng cũng không cần bọn họ chỉ dạy, quan sát rồi học theo thôi.

Tới lúc lên xe ngựa, Bạch Tịnh Thuần cầm tờ khế ước nhập hàng gạo nhíu mày. Nàng mím môi một lúc mới nói với Tiền Tuyệt Dư đang gõ bàn tính lách cách bên cạnh: “Tướng công, lúc nãy rõ ràng ta đếm được 31.233 bao gạo từ trên thuyền vận xuống, nhưng lúc xuống gạo từng phân điếm lại trùng khớp với số 33.000 bao gạo như trong khế ước.” Rõ ràng nàng không có đếm nhầm a, nàng đếm rất nghiêm túc mà.

Tiền Tuyệt Dư không ngừng động tác trong tay, chỉ mỉm cười nói với nàng: “Đó chính là nàng đã đếm nhầm rồi. Nhập hàng sẽ không bao giờ có số lẻ như thế.”

Cái này Bạch Tịnh Thuần biết, nhưng không tìm được chỗ sai của mình.

Trong khi nàng đang cau mày, vò đầu bức tóc ngẫm xem bản thân sai chỗ nào thì Tiền Tuyệt Dư cũng đã kết thúc công việc trong tay. Hắn nhìn nàng rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Lần đầu tiên ta cũng như thế, đừng quá lo lắng, sau này sẽ còn nhiều lần như thế nữa.”

“Nhưng ta thực sự nghĩ không ra mình đã sót chỗ nào.” Bạch Tịnh Thuần nhớ lại tràng cảnh lúc sáng. Từng tráng Hán vác từng bao gạo xếp hàng ngay ngắn xuống thuyền rồi chất lên xe, ở hai trạm lúc xuống thuyền và lên xe đều có hai quản công ghi chép rõ ràng, không có lầm a.

Tiền Tuyền Dư nhếch môi cười giải đáp thắc mắc cho nàng: “Vì không phải người nào cũng vác một bao gạo, cũng không phải người vác được hai bao gạo lần nào cũng sẽ vác hai bao.” Từ nhỏ hắn đã theo Tiền mẫu ra bến tàu, lỗi của nàng mắc phải cũng chính là lỗi của nương hắn và hắn từng mắc phải. Thậm chí có người biết được bọn họ không hiểu quá nhiều còn từng gian lận trên vấn đề này khiến bọn họ phải bù lỗ không ít lần. Chính vì thế mới rút ra được những kinh nghiệm này.

Lời vừa ra Bạch Tịnh Thuần lập tức biết mình sai ở đâu. Lúc sáng nắng quá to, nàng nhìn sơ qua thấy đa số người đều vác một bao gạo trên lưng nên thay vì chống lại nắng mặt trời đếm số bao gạo trên lưng tráng hán thì nàng lại chỉ rũ mắt đếm cái bóng của các tráng Hán nên mới thành ra đếm sót nhiều như thế.

“Thế cho nên, lần sau không được vì sợ nắng chiếu vào mắt mà lười nữa đấy.” Tiền Tuyệt Dư tri kỷ căn dặn như thế.

Bạch Tịnh Thuần rất ngoan, lập tức gật đầu nhận lỗi sai của mình. “Đã biết.”

Đôi phu thê nhỏ từ bến tàu trở về Tiền trạch thì trời đã gần tối đen, Bạch Tịnh Thuần mệt lã người những vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Vào trong viện, nàng phát hiện nơi này không có hạ nhân trông coi hay hầu hạ chỉ có một dãy đăng lung trên dưới hành lang được thắp sáng. Nàng kinh ngạc hỏi Tiền Tuyệt Dư: “Người đâu hết rồi?”

“Ta thích tĩnh, nên hạ nhân làm xong việc thì lui xuống không được lưu lại, nhất là vào buổi chiều tối hoặc những lúc ta ở nhà. Được gọi họ mới có thể tiến viện tử.” Tiền Tuyệt Dư vừa đáp vừa nhìn Trịnh Thâm nói: “Chuẩn bị nước nóng, cơm nước. Nhân tiện gọi hạ nhân bồi giá của thiếu nãi nãi qua đây.”

Trịnh Thâm ứng tiếng xong thì xoay người đi ra ngoài.

Bạch Tịnh Thuần xem như hiểu rõ rồi. Vậy sau này Thẩm thị cùng Tụ Châu đến buổi chiều tối nàng cũng không lưu họ ở lại viện tử nữa.

Lời nhắn từ Luna Wong: Truyện sẽ được update không thường xuyên lắm, mọi người thông cảm nhiều hơn nha. Tất các thơ đều được sưu tầm ở douyin và không thấy nguồn nên không ghi vào.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.