Chỉ Diên Đoạn Thừng

Lượt xem: 5
1 ngày trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 4: CHUYỆN ĐỜI TRƯỚC

Ăn qua cơm tối, Tiền Tuyệt Dư đi thư phòng xem sổ sách, Bạch Tịnh Thuần tắm xong ngồi trên tháp lau tóc. Tiền mẫu một mình từ ngoài bước vào, cười nói: “Đã trễ thế này rồi không làm phiền ngươi nghỉ ngơi chứ.”

Bạch Tịnh Thuần giật nảy mình, vội thả khăn trên tay đứng lên đón tiếp: “Sao có thể a, bà bà mau vào.”

Thấy nhi tức phụ chỉ mặc một kiện trung y, trên vai khoác một chiếc khăn to, Tiền mẫu rất tri kỷ đóng cửa phòng lại. Thay vì cau mày trách nhi tức thất lễ nghi, nàng lại mỉm cười kéo tay đối phương ngồi xuống tháp, ân cần hỏi thăm: “Hôm nay ra bến tàu có mệt không?”

“Không mệt, đạ tạ bà bà quan tâm.” Bạch Tịnh Thuần ngoan ngoãn đáp trả.

“Hài tử này, khách sáo như vậy không biết giống ai nữa.” Tiền mẫu cười nói tiếp: “Ngày mốt các ngươi hồi môn rồi, không biết trưởng bối Bạch gia có sở thích gì, để biết ta chuẩn bị lễ vật cho tốt.”

“Chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền bà bà được chứ, nhi tức có thể thương lượng với tướng công rồi chuẩn bị mà.” Mặt của Bạch Tịnh Thuần đỏ lên không ít. Vốn dĩ chuyện lễ vật lại mặt nên là nàng chủ động nói với bà bà, nào có nhi tức nhà ai lại để bà bà tự mình đến cửa hỏi cơ chứ, ngượng chín người.

“Các ngươi tân hôn, cứ bồi nhau đi cửa hàng, vun đắp tình cảm. Ta đây lớn tuổi rồi, ở nhà cũng không làm gì, giúp các ngươi một tay vừa giết thời gian buồn chán của bản thân vừa giúp các ngươi tiết kiệm thời gian.” Tiền mẫu nói lời tri kỷ lại vỗ vỗ mu bàn tay của nhi tức, cười càng nồng đậm hòa ái hơn.

“Cái này. . .” Bạch Tịnh Thuần không lời chống đỡ. Ở dưới thái độ nhiệt tình này của bà bà, nàng chỉ có thể nói: “Thực ra mọi người đều không có sở thích đặc biệt gì, người cứ tùy tiện là được.”

Đáy mắt của Tiền mẫu lóe lên vẻ ngạc nhiên sau đó nhớ lại lời bà mối nói trước đó lập tức hiểu ý gật đầu. “Vậy ta đây trở về, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm.”

“Vậy ta. . .” Bạch Tịnh Thuần vừa nói vừa đứng lên. Nhưng còn chưa kịp nói xong hay đứng hết đã bị Tiền mẫu đè vai xuống, “Không cần tiễn, Tiền gia không có nhiều quy củ như vậy.”

“Vậy bà bà vãn an.” Bạch Tịnh Thuần ngoan ngoãn nghe lời, nhưng theo lễ phép vẫn đứng lên thi lễ. Nhìn cửa bị mở ra rồi đóng lại lần nữa nàng thoát lực ngồi phịch xuống giường rơi vào trầm mặc vô biên.

Hôn sự của phụ mẫu nàng do tổ phụ quyết định. Phụ thân có người trong lòng từ sớm nên vẫn luôn bất mãn và lạnh nhạt với mẫu thân. Sau này phụ thân từ chỗ nào đó nghe được người trong lòng bị trượng phu hưu nên nháo lớn với trong nhà nhất quyết muốn đón nàng ta trở về. Mọi người khuyên nhủ có, chờ xem kịch vui cũng có. Mẫu thân khóc lóc van xin có, tuyệt thực bức ép cũng có nhưng vô dụng. Tổ phụ tổ mẫu ngăn cản không thành nên từ bỏ phụ thân.

Lúc đó mẫu thân hoài thai nàng sắp sinh rồi. Vì bị chuyện này trùng kích nên chân trước phụ thân phất tay áo rời đi, chân sau mẫu thân sinh nàng. Do bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, nàng còn chưa đầy tháng mẫu thân đã tạ thế.

Không ai muốn nhận nuôi nàng thế là nàng được nuôi dưới gối tổ phụ, tổ mẫu. Tiếp đó không lâu tổ mẫu cũng tạ thế. Trước đó, vì phát hiện cái bớt dưới cằm của nàng sẽ lớn theo nàng trưởng thành vì thế tổ mẫu đã sớm tìm cho nàng một hôn sự. Ai biết, kết quả vẫn do dung nhan có tàn mà bị từ hôn.

Năm nàng năm tuổi thì đại bá vô tình phát hiện cuộc sống của phụ thân không tốt, dù sao cũng vẫn là huynh đệ vì thế khuyên lơn tổ phụ. Máu mủ tình thâm là thứ muốn cũng không thể đoạn được, tổ phụ đã đáp ứng để bọn họ trở về nhà.

Mấy chuyện này là sau khi định hôn với Cao Thiên Tứ, trong lúc vô tình nghe tổ phụ mắng phụ thân lúc thấy được hắn đối xử không tốt với nàng, nàng mới biết.

Nàng không muốn giống mẫu thân, nếu như nàng ở trong trường hợp của mẫu thân nàng cũng sẽ không bi thương như thế. Tổ phụ cũng sẽ không để vết xe đổ kia lại phát sinh ở trên người nàng. Vì thế trước khi định hôn, đã từ bi khai ân cho nàng cách bình phong lụa nhìn qua Cao Thiên Tứ một mặt rồi mới quyết định.

Lúc đó ở sau bình phong, nàng nhìn không thấy rõ mặt hắn nhưng vóc dáng, âm thanh nghe thế nào đều là của chính nhân quân tử. Lại từ miệng của Tụ Châu bưng trà ra ngoài nghe được, dung mạo của hắn cũng được xem là nhất phẩm, học thức quan giai xuất thân đều tốt. Sau đó nàng cố ý nhờ các đường ca giúp mình nghe ngóng xem vì sao hắn trễ nãi hôn sự của bản thân, nàng sợ hắn lại như phụ thân nàng, có hồng nhan tri kỷ gì đó. Nhưng các đường ca trở về nói với nàng, hắn vì sự nghiệp vì quốc gia vì bách tính nên vẫn trễ nãi chưa thành thân, mà mẫu thân hắn lại từng bước ép tới do đó lúc này hắn mới đáp ứng.

Nghe vậy, nàng đã đáp ứng gả.

Ai biết tân hôn chi dạ mới biết được Cao Thiên Tứ giống như phụ thân, cũng có người trong lòng. Tuy lúc vừa nghe cũng giấu không được chút thất vọng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng rất an nhiên chấp nhận sự thật, không đi phiền hắn cũng không để bản thân phát sinh bất kỳ tình cảm nam nữ nào với hắn. Quan hệ của nàng với hắn chính là hàng xóm tốt, đôi bên hợp tác, cùng nhau đối ngoại.

Nàng cũng từng nghĩ qua rồi. Nếu sau này hắn nạp thiếp, sinh hài tử, nàng cũng sẽ không có nửa câu phản đối, càng không có cách nghĩ đoạt hài tử người ta nuôi dưới gối của mình. Thế nhưng cuối cùng vẫn không làm được, cũng không biết không làm được này là do xuất phát từ tư tâm hay là từ lễ giáo, tóm lại chính là không làm được. Đôi bên không thể đi đến thỏa thuận chung do nàng không chịu thương lượng. Kết quả là nàng nhận hưu thư về Bạch gia thôi.

Vì thế lúc này Tiền mẫu hỏi sở thích của trưởng bối, đột nhiên nàng không muốn quy ninh gì nữa. Lễ vật nàng có thể tặng cho bất kỳ người nào trong nhà, trừ. . .

Nghĩ nghĩ, những giọt nước mắt bi thương đã đầy mặt, Bạch Tịnh Thuần cũng mệt mỏi ngủ lúc nào không hay biết.

Sáng sớm Thẩm thị cùng Tụ Châu đến gọi Bạch Tịnh Thuần thức dậy phát hiện nàng nằm trên tháp với hai hàng nước mắt đã khô để lại dấu vết thì kinh hách. Thẩm thị không vui để Tụ Châu gọi Bạch Tịnh Thuần còn nàng lại xoay người bước sang thư phòng bên cạnh.

Nàng vừa đi tới đã thấy Trịnh Thâm cùng Tiền Tuyệt Dư bước ra ngoài. Nàng hành qua lễ xong thì hơi mỉm cười nói: “Thiếu gia thật vất vả, lại xem sổ sách cả đêm a?”

“Ân.” Tiền Tuyệt Dư cũng cho Thẩm thị chút mặt mũi gật đầu xong lại hỏi: “Thiếu nãi nãi đã dậy chưa?”

“Có lẽ đêm qua chờ người một đêm nên ngủ quên trên tháp, cũng không biết tối qua ngủ lúc nào nữa đến chăn cũng không đắp. Lão nô sợ nàng nhiễm lạnh lúc này muốn đi tìm đại phu xem qua mạch.” Thẩm thị dùng câu chuyện mình bịa này để ám chỉ với Tiền Tuyệt Dư chuyện hắn để thiếu nãi nãi độc xử khuê phòng. Không có trượng phu nào vừa tân hôn đã hai đêm ngủ thư phòng cả.

Tiền Tuyệt Dư kinh ngạc đưa mắt nhìn Trịnh Thâm bên cạnh. Hôm qua hắn đã bảo Trịnh Thâm truyền lời cho Bạch Tịnh Thuần rằng hôm nay nhập hàng, nhiều sổ sách cần nhập và kiểm tra nên sẽ không trở về ngủ, bảo nàng ngủ trước cơ mà.

Trịnh Thâm cũng kinh ngạc không kém. Hôm qua trước khi hắn trở về viện ngủ đã có gõ cửa phòng báo với Bạch Tịnh Thuần rồi mà. Lúc đó còn thấy được nến đang cháy và tiếng hít mũi của nàng nữa. Hắn cho là nàng đứng ở bến tàu một ngày nhiễm lạnh còn vừa nói với Tiền Tuyệt Dư chuyện này để gọi đại phu đến chẩn mạch nữa. Sao đột nhiên lúc này lại thành ra. . .

Thẩm thị thấy hai nam nhân mang đầy mặt kinh ngạc nhìn nhau không đáp trong lòng nàng cũng có chút không đáy. Vốn đã khẳng định Tiền Tuyệt Dư bất mãn với hôn sự này, chán ghét diện dung của thiếu nãi nãi có tàn nên mới không chịu cùng phòng tận hai đêm dù mới tân hôn. Xem ra chắc nàng có hiểu lầm.

Tiền Tuyệt Dư vội nói: “Vậy phiền ma ma mau chóng đi mời đại phu, ta đây đi xem nàng.”

Lúc đầu là bịa nhưng giờ là nhận mệnh thật, Thẩm thị cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi. Nàng hành qua lễ thì vội rời viện tử.

Trịnh Thâm lại ở ngoài cửa canh chừng không theo vào phòng.

Tiền Tuyệt Dư vào phòng chỉ thấy Bạch Tịnh Thuần đang ngồi ở trên tháp gãi gãi hai mu bàn tay bị muỗi đốt đến vừa sưng vừa đỏ. Trên gương mặt của nàng cũng bị muỗi đốt vài nốt đỏ ửng. Hắn vội mở miệng nói: “Đêm qua ta có để Trịnh Thâm đến báo với nàng rồi, sao nàng lại còn chờ?” Dù có chờ thì cũng nên sang bên cạnh báo hắn một tiếng chứ.

Bạch Tịnh Thuần bi thương cả một đêm đến Trịnh Thâm từng đứng ở ngoài cửa nàng cũng không biết huống chi là có nghe hắn nói. Mặc kệ chuyện này có thật hay không, nàng cũng không thể tiết lộ được. Vì thế nàng cười ngượng nói: “Hôm qua đúng là Trịnh hộ vệ có nói, nhưng ta nằm nằm một lúc thì ngủ từ lúc nào không hay.”

“Lần sau đừng thế nữa.” Tiền Tuyệt Dư rất ôn nhu đỡ nàng đứng lên nói: “Ta dự định mang nàng ra cửa hàng xem xét sổ sách, như thế này thì…”

Hắn còn chưa nói hết, Bạch Tịnh Thuần đã rất khẩn trương hô lên: “Ta vẫn rất khỏe a. Ta lập tức đi thay y phục, chàng chờ ta.” Nói xong thì như một cơn gió chạy vào bình phong trong ngọa thất miệng còn không quên bảo Tụ Châu mang y phục vào cho mình.

Tiền Tuyệt Dư phì cười, lắc đầu ra ngoài cửa chờ, tay cũng không quên đóng cửa lại.

Rất nhanh Bạch Tịnh Thuần đã trang dung chỉnh tề ra ngoài. Sau một ngày đi bến tàu nàng đã biết lựa chọn trang phục hơn rồi. Tất cả nàng mặc đều là y sam màu tối một chút, có thể chịu được bẩn, tay áo vạt áo này nọ đều sẽ dùng loại đơn giản nhất có thể. Ngay cả trên búi tóc đều chỉ có một điểm thúy pháp lam đơn giản nhưng thủ công tinh xảo cực kỳ đắt tiền.

Phải biết, vàng, trân châu và ngọc thượng đẳng chỉ có hoàng thất được mang, bạc và ngọc trung đẳng chỉ có quan lại được mang. Thương nhân giàu đến đâu đi nữa trang sức đắt nhất của bọn họ chỉ có điểm thúy pháp lam và ngọc phẩm chất không quá tốt hay trâm gỗ thượng đẳng mà thôi, không thể nào có mấy thứ quý giá trên để đeo được. Vì thế, trong đồ cưới của Bạch Tịnh Thuần, trừ đồ cưới do mẫu thân nàng lưu lại là có trang sức bạc và ngọc ra thì Bạch gia không chuẩn bị đồ trang sức bạc và ngọc cho nàng. Mà đồ cưới của mẫu thân nàng cũng chỉ có thể để làm kỷ niệm chứ không thể nào mang ra đeo được nếu không sẽ bị khép vào tội khinh nhờ kỷ cương quốc pháp.

Tiền Tuyệt Dư vừa nhìn thấy thì mắt cũng phát sáng, khuê tú bước ra từ quan môn đúng là bất đồng a, chỉ mới một ngày đã nhìn thấu và bắt đầu hòa nhập với cuộc sống trong thương hộ rồi. “Đi, chúng ta thỉnh an xong thì ra ngoài ăn điểm tâm.”

Điểm tâm hôm nay của đôi phu thê nhỏ lại là màn thầu kẹp dưa ngâm, món ăn sáng phổ thông của các tiểu hộ ở nông thôn được bán ngoài lề đường. Lần này cũng trùng hợp tiểu thư đồng Tam Tòng của Cao Thiên Tứ đi ban sai ngang qua thấy được, hắn mang biểu tình thấy nhìn không thể trách trên mặt, lắc đầu thở dài rời đi. Chuyện này hắn sẽ không nói với công tử đâu, tránh cho công tử lại thương tâm.

Có lẽ nói là vị Bạch cô nương này số khổ đi, rõ ràng chờ thêm một ngày nữa thôi nàng đã thành nhị thiếu phu nhân của hầu phủ bọn họ, được công tử nhà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay rồi. Ấy vậy mà nàng cứ không chờ được, lại gả cho một thương nhân thấp hèn, đã thế còn chịu đủ vị đắng. Đúng là ông trời trêu ngươi a.

Quản hắn nghĩ bậy cái gì, Bạch Tịnh Thuần lần đầu ăn món bình dân thế này, khẩu vị lạ nên ăn rất ngon miệng nữa kìa. Bất qua bên trong rau ngâm lại có trộn ớt khô khiến cho nàng tiếp tục ‘chảy nước mắt bi thương’ trong mắt người khác.

Đôi phu thê nhỏ cùng Trịnh Thâm đi bộ lần lượt đi qua bảy gian cửa hàng lương mễ của Tiền gia. Tuy nói trước đó truy đuổi Tiền Tuyệt Dư thì Bạch Tịnh Thuần đã tới nơi này không ít lần rồi nhưng mà đây tính là lần đầu tiên Tiền Tuyệt Dư chính thức giới thiệu nàng với chưởng quỹ hỏa kế trong điếm. Đi mỗi một gian đều giới thiệu xong thì phát hồng bao.

Sau đó Tiền Tuyệt Dư sẽ cho nàng xem qua sổ sách với mình, cái nào nàng không hiểu hắn cũng rất kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ rõ ràng. Phòng trừ những lúc hắn sẽ xuất kinh tìm nguồn hàng mới thì có nàng hỗ trợ trông coi nương hắn cũng sẽ bớt đi phần nào vất vả.

Tới chiều ba người đi bộ về nhà trùng hợp đi ngang qua một cửa hàng kim hoàn, Tiền Tuyệt Dư kéo Bạch Tịnh Thuần vào trong lựa đồ để nàng lựa kinh ngạc. “Đây. . .ta còn rất nhiều đồ trang sức, không cần thiết phải mua thêm đâu, cũng đeo không hết mà.”

“Bù đắp cho mấy vết muỗi cắn của nàng.” Tiền Tuyệt Dư rất hào sảng nói, tay túm cổ tay nàng cất bước vào trong điếm.

Chưởng quỹ cười tươi hớn hở chào đón: “Tiền tứ gia quang lâm a. Vị này chắc là Tiền thiếu nãi nãi rồi.”

Khác với sự ngượng ngùng của các tân phụ khi nghe được tiếng xưng hô này, Bạch Tịnh Thuần nghe hai đời rồi nên cũng không có xấu hổ gì nữa. Nàng như thường mỉm cười khẽ gật đầu xem như là đáp lại.

“Ta đưa tức phụ đến chọn chút trang sức, chỗ các ngươi có trang sức nào mới?” Tiền Tuyệt Dư cười nhìn chưởng quỹ hỏi.

Chưởng quỹ lập tức gọi hỏa kế đưa bọn họ đi tới trước cái bàn bày trang sức mới nhất. Trên bàn này, vàng, bạc, pháp lam, điểm thúy, bảo ngọc, gỗ đều có nhưng quốc pháp ghi rõ ai nấy cũng tự biết thân biết phận dù có mua cũng không đeo ra ngoài được vì thế đại đa số sẽ không mua. Dù sao thì trang sức cũng để đeo lên người chiếu cho mờ mắt người khác mà, nếu không phát huy được tác dụng kia thì còn cần phí số tiền lớn mua nó về để làm gì nữa.

Bất quá khi tới đó ánh mắt của Bạch Tịnh Thuần lại chuẩn xác không có lầm rơi trên một chiếc vòng vàng chạm trổ hoa văn như ý các tường. Đời trước nàng gả cho Cao Thiên Tứ vào đại môn hầu phủ, tước vị thế tập tính là vương công quý tộc được đeo vàng. Sắp tới là sinh thần của hầu phu nhân nên nàng đã tự lấy tiền trong đồ cưới để mua chiếc vòng này đeo trong dịp đó, sau đó còn đặt làm một bộ đồ trang sức làm lễ sinh thần cho hầu phu nhân nữa. Chỉ là Cao Thiên Tứ hạ nha về biết chuyện, hắn trả lại bạc cho nàng rồi còn bảo nàng, sau này nếu có những chuyện như thế cứ trực tiếp tìm quản sự trong viện lấy bạc, hắn còn chưa tới nỗi không mua được đồ cho nàng.

Lúc đó nàng thấy tình cảnh của hắn trong phủ nên mới không dám dùng bạc của hắn để tiêu xài riêng, vả lại bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nàng dùng bạc của hắn làm gì chứ. Cũng chính vì hôm sinh thần yến của hầu phu nhân, thấy được nàng đeo chiếc vòng này tin đồn nàng không được Cao Thiên Tứ thích trong giới quyền quý mới dần được trấn áp.

Chỉ là sau này Cao Thiên Tứ mua cho nàng thêm vài món trang sức để đổi lấy chiếc vòng kia. Lúc đầu nàng cũng chẳng biết hắn làm vậy với dụng ý gì. Nhưng sau này thì biết rồi, vì ý trung nhân của hắn cũng thích chiếc vòng đó, lại không muốn đeo trùng với nàng nên hắn mua lại cho nàng ta. Lúc đó tâm tình nàng thế nào nhỉ? Hình như là có chút không vui, có lẽ do mất đi vật yêu thích đi.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.