Hoa Khế

Lượt xem: 3
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 3: CẶP ĐÔI TRỞ LẠI

Tác giả: Bí Mật Của Ước Mơ

Trong tưởng tượng của nó thì khi gặp lại anh Minh của nó chắc ăn là nó sẽ bay lại ôm chặt cho đã nỗi nhớ nhưng mà gặp trong lúc này cặp má của nó đỏ bừng lan ra cả hai tai , e thẹn , ngại ngùng nó không dám ôm hay nắm tay giống như hồi nó 5 tuổi. Cũng phải thôi , bây giờ người ta đã là thiếu nữ 16 kia mà .

Đồ cũng đã mua , tiền thôi nó cũng lấy rồi ở đây làm gì nữa . Vậy mà lòng nhỏ có chút tiếc tiếc nhưng ở đây nó cũng không dám nói gì . Nhỏ gật đầu lễ phép thưa người lớn rồi về.

– Con xin phép về trước để mẹ con trông ạ!

– Ừ , để chiều dì sắp xếp qua nói chuyện với má con , cũng lâu lắm rồi chứ bộ!

– Ê Vàng!

Lâu lắm rồi nhỏ mới nghe lại cái thanh âm quen thuộc này đó! Cái thanh âm này nhỏ nhớ lâu lắm rồi , nhớ từ cái hồi thằng Minh mới đi lận .Giọng của chàng trai 18 quả là khác với thằng nhóc 8 tuổi , trầm hơn, ấm hơn và đã tai hơn nữa .

– Dạ sao anh?

– Em rãnh không?

– Dạ rãnh. Chi vậy anh?

– Nay em còn sợ cá không?

– Dạ đỡ rồi anh.

– Vậy anh em mình đi câu cá đi , lâu lắm rồi đó!

– Dạ . Khi nào vậy anh?

– Bây giờ luôn.

– Dạ?

– Vàng chở anh hén?

– À dà.

Thằng Minh quay lại hướng mẹ nó , ngõ :

– Con đi xíu nhen mẹ ! Đồ đạc lát mẹ nói bác tài chở về nhà mình luôn , được không mẹ?

– Ừ , con đi đi.

Nó hất cầm về phía con Vàng :

– Đi thôi nào !

– Dạ.

Nhỏ ì ạch lấy trớn đạp xe . 1,2,3 đạp.. vẫn không đạp nổi. Tội nghiệp con nhỏ , nhỏ con yếu ớt lại bị bắt đèo thêm thằng thiếu niên to xác này nữa , thiệt cái tình hà….

– Sao thế Vàng , xe bị gì hả em?

– À .. à.

– Sao nào ?

– Em .. em đạp không có nổi anh ơi.

– Ấy , anh quên mất tiêu . Thôi , đây anh chở cho!

– Dạ.

Cũng là về con đường đó , cũng là cảnh vật như vậy mà lòng nhỏ Vàng giờ vui khó tả lắm , anh Minh nó về rồi nè! Con đường đất đỏ ngày nào giờ lại đầy tiếng nói cười răm rang của “ cặp đôi số 10” , đám cao su cũng ve vẫy đón người khách độc nhất năm nào đó trở về. Cả mấy con chim sẻ của xóm nữa cũng bay xà xuống như để hỏi thăm thằng này “ sao đi lâu dữ vậy?” .Khắp đường về thằng Minh hỏi nhỏ Vàng đủ chuyện , sau hơn 5 phút thích nghi nó cũng lấy lại được vẻ tự nhiên với a Minh nó , nó kể đủ thứ chuyện trên đời từ khi thằng Minh đi xóm Suối Sâu ra sao , đường sửa thế …. 11 năm tất là còn rất rất nhiều điều để nói.

– À , anh Minh ơi, lát anh ghé nhà em đặng em đưa muối cho mẹ cái nhen.

– Ok .

Xe đạp dừng trước cái cây xanh nhà nhỏ Vàng . Cảnh vật đối với thằng này có phần thay đổi quá hình như cái cây này …vẫn giống hồi đó không khác gì mấy , mà sao nó vẫn thấy là lạ ! Loáng thoáng nhìn trên cây vẫn thấy vài ba cái tổ chim sẻ , loáng thoáng nghe tiếng ve kêu um tai mà nhìn lên thì chả thấy nó đâu , đúng thật là…

– Đi thôi anh!

Thằng Minh ngoảnh mặt ra thì nhỏ đã leo lên xe từ hồi nào rồi. Nó cười tít mắt , nhe cái hàm răng đều như bắp không còn lõm chõm mất mấy cái giống hồi đó nữa , quả thực là tất cả đều thay đổi vì thời gian cũng giống như tóc thằng Minh nay cũng thep thời gian mọc ra được ấy hay. Chả hiểu sao nhìn nó cười phát giác thằng Minh cũng cười theo , nhìn con bé Vàng nay dễ thương quá !

– Em có mang cái cần câu anh cho em hồi đó nè.

– Em còn giữ luôn hả?

– Dạ còn chứ.

– Mà lâu quá rồi coi chừng nó bị mục rồi đó , không câu được đâu .

– Ờ há , em quên bén mất .Giờ sao đây anh ?

– Có lưỡi câu không Vàng?

– Dạ có.

– Vậy lát nữa để anh chế cho em cái cần câu .

– Dạ .

Dưới suối, chỗ tụi nó hay ngồi hồi đó từ hồi thằng Minh đi cũng chẳng có ai ngồi, cỏ mọc xanh um vô tình lại thành tấm thảm êm ái cho tụi nó ngồi. Đi ngang qua cái “suối con” của con suối này , trên mấy bụi môn cũng mất bẻn đâu mất , giờ cái nhánh suối ấy hiện lên thật rõ ràng trước mắt thằng Minh . Thấy chỗ đó , thằng Minh hỏi con Vàng:

– Chỗ đó chắc nhiều cá lắm hở Vàng?

– Sao anh biết?

Nhỏ vẫn giữ cái giọng non nớt nhưng có đôi phần ngọt ngào của một thiếu nữ 16.

– Thì hồi đó đó , anh câu được bao nhiêu con cá cũng bị ai đó thấy tội nghiệp quá thả xuống đây này.

– Sao mà anh nhớ dai dữ vậy.

Mặt, tai con Vàng đỏ tía cả lên , vừa nói nó vừa bước nhanh lại mé bờ suối chính để mặc thằng Minh phía sau vừa cười vừa kêu í ới:

– Này này , em đi nhanh thế coi chừng té.

– Kệ em.

– Ơ hay mới thế mà em giận anh rồi à ?

– Đâu có đâu.

– Xạo!

– Thiệt mà .

– Thôi , anh em mình đi tìm cái cây nào cứng cáp xíu đặng anh làm cần câu cho em.

– Dạ .

Con Vàng tìm bên chỗ gần “ suối con” còn thằng này phụ trách tìm bên đây . Một hồi không gian bỗng im bặc , nhỏ không nghe tiếng bước chân xào xạc cũng không nghe thấy tiếng anh Minh của nhỏ đâu , nhỏ hơi lo lo đứng thẳng người đi về chỗ khi nãy.

– Anh Minh ơi!

– Anh Minh đừng có làm Vàng sợ nha .

Nhỏ bạo gan đi lại gần mép suối . Có cái đầu tóc ai nổi bền trên mặt nước , có cả miếng áo trắng nữa kìa , nhỏ hoảng loạng chạy xuống cái hõm cát nhô gần đó.Nước mắt nhỏ rơi lã chã vừa mếu máo kêu lớn vừa đưa tay vói nắm lấy mảnh áo trắng dưới nước đó.

– Anh Minh , huhu anh sao vậy? Có ai không cứu anh con với !

– Á!

Lực kéo mạnh, nhanh quá! Chỉ thấy nước văng tung tóe kèm theo là tiếng la đứt quãng của nhỏ Vàng . Nhỏ từ dưới nước trồi lên , vuốt mặt lia lịa , ho sặc sụa mặt mài đỏ chét nhất là cái mũi . Một hồi đỡ hơn nó ngước nhìn người trước mặt không nghĩ ngợi mà câu cổ ôm chặt.

– Anh đùa thôi sao em sợ dữ vậy?

– Em sợ anh chết thiệt.

– Bậy , anh của Vàng mà sao chết được.

– Em không biết , anh đùa không vui gì hết.

– Thôi nín , nín anh … anh dẫn đi bắt cá nè !

– Đồ em ướt hết rồi lát về mẹ uýnh em chết , anh ơi.

– Không sao , lát anh bảo kê cho .

– Dạ.

– Giờ buông ta ra được chưa đây cô nương?

– Em quên , xin lỗi anh nhen!

– Vị cô nương đây không cần đa lễ , ta chỉ cần ăn ca nướng của cô nương thôi , được không?

– Vậy lát bổn cô nương sẽ thị phạm nướng cho công tử .

– Á à Vàng dám lên mặt với anh à?

– Đâu .. đâu có đâu.

– Cho em chết!

Hai bên có cuộc chiến tạt nước đến tận chiều , một bên cười hả hê trong niềm hân hoan chiến thắng – là thằng Minh , còn nhỏ Vàng thua thảm hại nó uống cả bụng nước suối rồi ấy chứ .Cuối cùng kết quả của cuộc chiến này là… không được con cá nào đặng “cô nương” có thể nướng cho “ công tử” ăn ,chắc hôm nay “cô nương” mời “công tử” bánh tráng muối đỡ vậy.

Bờ suối vốn vắng vẻ của thường ngày nay lại được hồi sinh bởi sự quay lại của “cặp số 10”, quả thực thì sức mạnh của tụi này cũng mạnh mẽ thiệt! Hai con chuột lột lên xe trở , chiếc xe giờ nặng đạp hơn hồi nãy làm thằng Minh đạp muốn ná thở, mà chả hiểu sao chàng thiếu niên này lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết , chắc tại có người ngồi sau lưng hắn.

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.