Hoa Khế

Lượt xem: 2
2025 năm trước
Bạn có thể sử dụng mũi tên trên bàn phím để qua chương
Cấu hình
Báo cáo
Lưu truyện

CHƯƠNG 4: CÂU TRẢ LỜI

Tác giả: Bí Mật Của Ước Mơ

Anh về đây khi nào anh đi nữa ?

– Vàng muốn khi nào?

– Em không biết.

– Sao lại không biết?

– Em không muốn anh đi tẹo nào.

– Vậy thì không đi nữa.

– Thật ạ?

– Thật mà , anh hứa luôn! À mà lát anh đưa quà cho Vàng nhen .

– Quà gì vậy anh?

– Búp bế, hồi đó anh hứa với Vàng ấy.

– Em lớn rồi đâu chơi búp bế nữa đâu.

– Thì em giữ bên mình coi như anh ở bên em đi . Anh cũng có một con , lỡ đâu mốt anh đi thì anh với em vẫn ……

– Dạ, tụi mình chơi chung anh hén!

Thằng Minh cười gượng gạo , nhỏ Vàng này quả thực là ngây ngô quá đi ! Hay nó giả bộ đây? 11 năm đi , thằng Minh cũng nhớ nó , tới khi khi gặp nhỏ ở quán bà Tư , từ cái lúc xe ngừng nhìn qua cửa sổ thôi là nó nhận ra ngay bóng lưng quen thuộc . Phần nhỏ thì nhỏ cứ ngơ ngơ làm thằng này buồn buồn,lo lắng không dám nhận bừa. Thấy nó- cái người đầu tiên hắn muốn gặp khi trở về xóm ,Thằng Minh 18 tuổi này mừng rớt nước mắt nếu mà không có đông người ở quán vậy thì nó sẽ nhào tới ôm nhỏ rồi. Vậy mà nhỏ rốt cuộc bị cái gì vậy ? Đáng ra nó phải ôm anh Minh của nó mới đúng chứ vậy nên cái thằng ma lanh này mới bày thêm cái vụ ở suối để nó chủ động mà ôm anh, mọi thứ đều đã được sắp đặt rước , quả là trời tính không bằng thằng Minh tính.

Xe dựng lại dưới bóng cây , dưới mấy cái tổ chim . Cha! Cái sân nhà nhỏ vẫn mát rượi ngày nào , từ đây nhìn ra còn thấy được cái hàng ào đầy hoa đậu biết , cây đó cũng do tay nó với nhỏ Vàng trồng nên mà hồi nó đi cây mới chít ét hà mà nay lớn thật đó , lớn như nhỏ kia vậy…

– Ê Vàng, anh mượn xe về nhà thay đồ cái nhen!

– Dạ, anh chạy đi.

– Ok.

Cũng lâu rồi hắn mới đạp xe lại trên con đường này đó, cảm giác là lạ mà quen quen , lòng hắn lẫn lộn những cái gì đó khó tả lắm , cũng vui , cũng buồn tóm lại là vui hay buồn?

“Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi

Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy

Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta

Vì nơi con tim này luôn có tình yêu dấu kín cùng thương nhớ cho em.”

Thằng Minh cứ ngân nga bài “trót yêu” có một đoạn vậy mà ngân đến tận cái đám tràm gần nhà hắn .Miệng hắn cười nụ cười của 18 , một nụ cười đẹp cho một mối tình đẹp của một mình hắn. Chẳng thuộc dạng “soái ca” đâu mà thằng này lại có nụ cười hút hồn người ta ấy . Cặp mắt hí cong cong , cái miệng doẻn ra với hàm răng khểnh tuy không lắm đẹp trai nhưng thằng này được xếp vào loại dễ thương .

– Đi chơi vui không con?

– Dạ vui .

– Ấy cha ! Lâu vậy mà tụi bây còn thân quá hén làm mẹ mẹ cứ lo về con Vàng quên con luôn , haha.

– Dạ đâu có .

– Coi bộ mẹ chọn con dâu được rồi, Minh à!

– Chọn con dâu gì mẹ?

– Xem con kìa , mới nói có thế là đỏ cả mặt rồi . Con cũng 18 tuổi rồi có gì đâu mà ngại .

– Mẹ này!

Nó cười tủm ta tủm tỉm chạy ra sau hè . Mẹ hắn đùa vậy mà ngay ý , nếu quả thật mà nhỏ về làm dâu của mẹ nó thì cũng tức là… vợ nó. Rồi tới lúc đó sáng nào nhỏ cũng nấu đồ ăn cho hắn giống như mẹ hắn làm cho ba hắn , thật tuyệt vời! Mà không biết là nhỏ Vàng có đồng ý không? Nếu nó đồng ý thì hắn lại phải chờ nhỏ thêm bốn năm nữa , nhưng không sao ,nhớ suốt mười một năm hắn còn chịu được huống hồ là bốn năm cỏn con này. Nhưng mà trong khoảng thời gian đó hắn với nhỏ là ở mối quan hệ nào? Người yêu, hôn phu hôn thê hay vợ tương lai hay ? Thiệt là khó nghĩ ! Còn lỡ nhu con nhỏ chê thì sao? Mặt thằng này tự nhiên tắt hẳn nụ cười , dội từ ca nước lạnh lên đầu , nếu mà có lúc đó thiệt chắc nó khóc cạn nước mắt . “Chắc sẽ không xảy ra đâu” -hắn tự an ủi vậy.

“ Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông

Một người chín nhớ mười mong một người.

Gió mưa là bệnh của trời

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.”

Không vu vơ hát nữa hắn chuyển sang đọc thơ Nguyễn Bính để dùng lời thơ giải bày nỗi lòng nửa vui nửa vì tự hắn làm khổ hắn khi cố tình đặt ra câu hỏi không ai trả lời chính xác được trừ một người “ Không biết nó có đồng ý không?” Đúng là chàng thiếu niên mười tám suy nghĩ nhiều mà!

Tắm gội thơm tho , chảy chuốt gọn gàng , thằng nhỏ hí hửng cầm cái gói quà nhỏ chạy ra sân dắt xe.

– Con đi nha mẹ!

– Đi qua nhà Vàng hả con ?

– Dạ , con mang xe qua trả nó.

– Ừ , lát mẹ qua dì Sáu chơi rồi chở về luôn nhen!

– Dạ .

Nhỏ vàng ngồi dưới gốc cây trong bộ pijama màu xanh da trời tôn nên nét da trắng với dáng người mảnh khảnh của nó , mái tóc dài ươn ướt buông thỏng ra sau chỉ lác đác mấy cọng bị gió đưa lên mặt nó, hai tay nó khoanh ở đầu gối , mặt ngước nhìn lên chỗ mấy con chim sẻ đang tranh nhau mấy con sâu, cái nắng buổi chiều vàng thoảng nhẹ qua mặt nó , hiện lên ngũ quan đẹp đẽ, tinh khiết, ngây thơ của nhỏ hiện lên làm ai kia ở ngoài ngõ nhìn chẳng rời mắt.

Thằng Minh tới nãy giờ , thấy nhỏ nhìn đăm chiêu quá cũng không dám lên tiếng , một phần tại … nó bận ngắm nhỏ rồi! Khuôn mặt vẫn non nớt như ngày nào làm trái tim thằng này muốn nhay xổng ra .

– Anh Minh tới rồi hả?

– Ờ …ừ anh mới tới. Em nhìn gì ở trển vậy?

– Anh để xe đó đi, lại đây nhìn nè! Sẻ mẹ đang móm mồi cho con nó kìa.

– Đâu , đâu?

Cảnh này thì thằng Minh thấy hoài nhưng nó tỏ ra hiếu kì như vậy là để tận dụng thời cơ đặng ngồi gần nhỏ . Vàng chỉ tay lại chỗ rễ cây gần chỗ nó ngồi:

– Anh qua đây ngồi nè, nhìn cho rõ.

– Đâu , đâu?

Thằng Minh ráng nhướng người lại gần gần con Vàng , tựa đầu lên cái vai nhỏ, cảm giác này với thằng Minh thật chẳng còn gì bằng ! Nó không ngó ngàng đến cánh tay nhỏ Vàng chỉ lên con sẻ trên cây mà chỉ mãi mê nhìn khuôn mặt con “sẻ nhỏ” đang gần với nó . Cánh môi nhỏ hồng hồng trên nước da trắng vẫn không ngừng nói chỉ cho anh Minh nó , có sức hút kì lạ nào đó thằng này chẳng thể rứt khỏi đôi mắt của nhỏ. Bất giác nhỏ quay đầu nhìn thẳng vào kẻ đang nhìn trộm nó:

– Anh Minh!

Thằng Minh mặt đỏ bừng ngốc đầu ngồi thẳng dậy , lắp ba lắp bắp:

– À .. hả , sao vậy em?

– Sao anh Minh dựa đầu vô em vậy? Anh Minh không khỏe chỗ nào hả?

Thằng Minh đưa tay sờ sờ bên ngực trái của mình , có lẽ nó đau ở đây này – ở chỗ trái tim ấy! Thực ra thì câu hỏi của nhỏ cũng đâu có sai mà quan tâm nữa là đằng khác , vậy mà thằng này cứ khó chịu thế nào .

– Không có, tại anh muốn nhìn cho dễ.

– Sao em thấy anh nhìn em không hà.

– Đâu .. đâu có , tại anh cái lá bay trúng mặt em mà nó rớt rồi.

– Vậy hả anh?

– Ừ .

– Vậy anh xem tiếp đi!

– À thôi , anh thấy vậy được rồi .

Nhỏ này đúng là không biết gì hết , nó nói làm thằng này mặt ngày càng đỏ như tôm luộc . Sực nhớ nó móc trong túi cái gói quà định cho nhỏ .

– Vàn…g

– Ấy chết, hồi nãy mẹ em dặn đem đồ ra đường cho nội mà em lo nhìn mấy con này cái em quên bén mất. Anh ở đây đợi em nhen, em đi cái về liền!

– Anh đưa cái này nhanh lắm !

– Em gấp lắm , lát mẹ lại la em chết.

Nhỏ vừa nói vừa hớt ha hớt hải chạy vô nhà lấy bịch đồ rồi phóng thẳng lên xe định đạp đi thì bị thằng Minh níu tay lại .

– Anh bỏ ra để em đi không trễ , nhanh lắm , em về liền mà.

Thằng Minh im lặng khẽ nghiêng đầu nhìn cặp má trắng hồng của nhỏ , trông nhỏ dễ thương quá! Hắn cúi đầu hôn lên má nhỏ Vàng một thoáng nhanh nhẹ nhàng , mặt hắn cũng đỏ phừng hắn đã lấy hết can đảm của hắn rồi…

– Thôi trễ rồi , em đi nhen anh Minh!

– Ờ …ừ , em đi .

Nhỏ vô tình quá hà ! Thằng Minh cũng đã đến mức như vậy mà nhỏ cũng chẳng có phản ứng gì hết. Hắn lủi thủi đi lại gốc cây hồi nãy, ngước mắt về lũ sẻ mà tâm lại hướng về đâu đâu. Hắn nhớ lại nụ hôn đầu của hắn, nhớ lại hồi nãy ở đây hắn được dựa người vào người nhỏ , nhìn đôi mắt của nhỏ , nhỏ thiệt là khờ mà!

– Sao con ngồi đây một mình vậy , bé Vàng đâu?

– Vàng mang đồ ra cho bà nội Vàng rồi, mẹ.

– Con chờ Vàng về hả?

– Dạ.

– Ừ , vậy mẹ vô trong với dì Sáu hén!

– Dạ.

Thằng Minh nhìn theo bóng mẹ đi vào trong, nhớ lại dáng ai hái hoa đậu biếc ngoài rào, bất giác nó muốn nhìn lại nụ cười tươi tắn đó ,muốn ngắm cái miệng nhỏ nhỏ đó nói chuyện, muốn được bày nỗi “muốn” này với ai đó mà “ai đó” đi mất tiêu còn chưa kịp đưa cho hắn miếng bánh tráng muối như lời hứa , chưa nhận gói quà nó nữa , chưa trả lời cái … hôn đó nữa. Biết làm sao đây! Nhỏ ngây ngô quá lại hóa là vô tình.

Thằng Minh ngồi đó chờ nhỏ về , chờ nhỏ trả lời hắn , để hắn biết rằng nhỏ đồng ý hay không ý , quà nữa , bánh tráng , nhỏ làm gì mà lâu thế 30 phút đồng hồ rồi đó!

Mặt trời lặn dần sau đám cao su, nắng vàng của buổi ban chiều chẳng còn nữa thay vào đó là màu tím của buổi hoàng hôn , đẹp thật đấy! Chỉ tiếc là hắn ngồi một mình với… mấy con mũi , hắn không muốn về, hắn chờ nhỏ về ,khi nào nhỏ chịu trả lời thì hắn mới chịu về . Trời tối thì kệ tối , hắn chả quan tâm. Muỗi cắn , mặc muỗi , hắn chả thèm đếm xỉa . Sao nhỏ đi lâu thế !

– Về ,Minh ơi!

– Xíu nữa mẹ ơi , Vàng chưa về .

– Lát em về mà con, trời tối rồi đó.

– Mẹ về trước đi lát con về sau mà.

– Đi về , con . Con ở đây như vầy phiền dì Sáu lắm con .

– Nhưng mà..

– Thôi về đi , mai lại qua tiếp.

– Dạ .

Thằng Minh giọng có chút lưu luyến, sự quyết tâm của nó không thể thực hiện đến cuối cùng được , hắn cố níu chút tia mắt cuối cùng nhìn lại gốc cây đó – chỗ nó với nhỏ đã ngồi . Nhỏ sẽ nhớ chỗ đó như hắn không ?

Về nhà , hắn lăn đùng ra giường suy nghĩ bâng quơ . Liệu là nhỏ bị làm sao? Nhỏ cố tình tránh hắn ? Nhỏ không muốn trả lời hắn? Hay nhỏ ghét vì chuyện hồi chiều ? Hắn quyết định nắn nót mấy dòng “ anh thích em , Vàng” trên tờ giấy rồi nhét vô gói quà . Ngày mai hắn nhất định sẽ đưa cho em Vàng của hắn . Nằm lại trên giường , tiếp tục những câu hỏi vẩn va vẩn vơ của hắn , những câu hỏi đó ngưng khi mắt hắn nhắm lại , hắn ngủ rồi. Hôm nay hắn mệt nhiều rồi. Hắn ngủ để ngày mai đến nhanh chút để hắn bắt con Vàng ngay trước nhà nó để nó không trốn được nữa , ít nhiều thì cũng phải có câu trả lời chứ !

Chức năng bình luận chỉ dành cho độc giả đã xác minh tài khoản.

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay.